Thứ Bảy, 29 tháng 1, 2011

Bắt đầu một chuyện tình

Trích đoạn tiểu thuyết "Người Yêu Truyền Kiếp"

  
 Bắt đầu một chuyện tình



Gần đây, Gia Phong phát hiện ra một khoảng đồi trống bên kia sườn núi, cách Đạo Viên sơn trang chừng vài chục dặm về hướng Bắc, khung cảnh thơ mộng, có dòng thác nhỏ, có con suối nước róc rách, cây cỏ xanh tươi.  Gia Phong nghĩ đây đúng là nơi lý tưởng để luyện kiếm, nên đã rủ Ngọc Lam đi cùng.

Hai người đang cùng nhau luyện vài chiêu thức mới, thì bất chợt trời đổ mưa. Cơn mưa từ đâu tới càng lúc càng to, trắng xóa cả núi đồi.

- Mưa lớn quá. Bên kia có một hang động, chúng ta qua đó trú mưa tạm đi.

Gia Phong vừa nói vừa kéo tay Ngọc Lam chạy thẳng một mạch vào một hang động gần bên dòng suối.



Hai người ngồi trong hang động gần một canh giờ mà cơn mưa vẫn chưa dứt.

- Ngọc Lam muội có lạnh không?

- Cũng hơi lạnh.

- Vậy muội ngồi sát vào huynh một chút cho ấm

- Thôi, ngại lắm!

- Có gì đâu mà ngại. Huynh và muội ở gần nhau bấy lâu mà còn mắc cỡ sao?

Gia Phong vừa nói vừa kéo Ngọc Lam vào sát bên mình.


- Ư..ư.ư...


Ngọc Lam cố gượng lại nhưng Gia Phong đã ôm lấy cô. Ngọc Lam cảm nhận được hơi ấm và nhịp tim dồn dập của Gia Phong khiến cô cũng thấy hồi hợp và xuyến xao trong lòng, nhưng Ngọc Lam vẫn đẩy Gia Phong ra.

- Có gì đâu nào, huynh chỉ ôm muội một chút cho ấm thôi.

Gia Phong không còn kiềm chế được sự hân hoan vui sướng khi được ôm lấy Ngọc Lam, nên y càng siết chặt Ngọc Lam vào lòng. Giây phút này thật là không thể diễn tả được thành lời. Một cảm giác mà không thể dùng ngôn từ để mô phỏng. Vai kề vai. Môi kề môi. Gia Phong vội vàng hôn Ngọc Lam. Ngọc Lam cựa quậy, đẩy Gia Phong ra xa.

- Không được đâu, vậy là ngoại tình!


- Huynh chỉ ôm muội thôi mà, chỉ lần này thôi, không có sao đâu!

Gia Phong nới lỏng vòng tay và bắt đầu tâm sự.

- Từ lâu huynh đã muốn thử ôm muội một cái, cắn vào đôi môi xinh xắn của muội một cái. Huynh luôn cố gắng nghĩ mình chỉ là sư huynh muội thôi, mà không được. Vì cố gắng kìm nén cảm xúc nên huynh thường bị đau đầu, gần đây luyện đao hay bị tẩu hỏa. Nên huynh thấy cứ để mặc mọi chuyện diễn ra tự nhiên, tới đâu thì tới, không hãm lại nữa.

Ngọc Lam nghe thấy thì mủi lòng, cảm động và trong lòng cũng thấy vui vui. Ngọc Lam xích gần lại Gia Phong, nép vào bờ vai Gia Phong.

Cả hai người đều cảm nhận được sự khoan khoái, gần gũi, cái cảm giác như là yêu nhau từ lâu lắm rồi mà bị chia cắt nghìn trùng, rồi may mắn được gặp lại nhau sau bao tháng ngày cách biệt. Trống lòng cứ thổn thức, con tim bồi hồi, chẳng biết phải xử sự làm sao, chỉ biết nghe theo tiếng gọi của tình yêu. Hai người đã hòa quyện vào nhau, say đắm. Thật sự say đắm trong ngọt ngào, trong hồi hợp, và một chút hoang mang.

- Huynh làm muội khó xử quá, bây giờ muội cảm thấy day dứt lắm. Từ nay, muội phải đối mặt với Tuyết Nhi sư tỷ làm sao đây! Hứa với muội, chỉ một lần này thôi nha. Mình hãy quên ngày hôm nay đi.

Ngọc Lam rưng rưng nước mắt thỏ thẻ với Gia Phong

- Ừ, muội yên tâm. Huynh hứa, chỉ một lần ngày hôm nay thôi.

Ngoài trời, cơn mưa cũng đã nhẹ hạt, chỉ còn lất phất mưa bay. Nhìn ra phía ngoài hang động, khung cảnh mờ mờ trong mưa bay, cũng thơ mộng và lãng mạn lắm chứ. Từng cơn gió khẽ rung cành lá nghe xào xạt, xa xa tiếng thông reo bên sườn đồi nghe vi vu như một khúc nhạc. Một giai điệu của tình yêu chớm nở, nhẹ nhàng nhưng cũng lắm ưu tư. Lãng mạn nhưng nhiều thăng trầm.










- Thôi, huynh về trước đi. Muội muốn ở lại đây một lát nữa.

- Ừ, huynh về trước đây. Muội nhớ về sớm kẻo không trời tối, đường lại trơn trợt nguy hiểm.

- Uhm, muội biết mà. Huynh đi đi.

Gia Phong chậm rãi bước ra khỏi hang động, ngoảnh đầu lại nhìn một lúc rồi đi một mạch về sơn trang. Trong lòng y cứ nao nao, lâng lâng, không rượu mà cũng say.

Gia Phong trở về phòng, ngồi ở một góc giường. Những hình ảnh lúc nãy lại hiện lên rõ mồn một trong đầu y. Y vẫn cứ ngây ngất trong cái cảm giác yêu đương mê đắm.

...

Ngọc Lam lê thê từng bước chân nặng nề rời khỏi hang động như một người mất hồn, cô chưa kịp suy nghĩ gì, chỉ biết trong người thấy ray rứt sao sao. Ngọc Lam đẩy cửa bước vào phòng của mình, ngả lưng xuống giường, lệ rơi hai hàng. Cô thật sự hoang mang và cảm thấy áy náy lắm. Cô bắt đầu nhớ những hình ảnh vừa xảy ra trong hang động, mà người run run. Không biết là run vì con tim xao động hay là run vì sợ. Có lẽ là cả hai.

...

Cả đêm, Gia Phong nằm cạnh vợ mà cứ nhớ đến Ngọc Lam. Gia Phong thấy thương và tội cho Ngọc Lam quá. Gia Phong biết thế nào sau chuyện này Ngọc Lam cũng sẽ khó xử và day dứt lắm. Gia Phong suy nghĩ mông lung một lúc, rồi y thiết nghĩ nếu lúc chiều không có chuyện xảy ra trong hang động thì thế nào cũng sẽ xảy ra vào một dịp nào khác khi y và Ngọc Lam có cơ hội gần gũi riêng tư. Đúng vậy, y nhận thấy là tình cảm đều đã ấp ủ trong cả hai tâm hồn từ lâu lắm rồi, chỉ là chưa có dịp bộc phát thôi. Không sớm thì muộn, rồi chuyện yêu đương này cũng phải xảy ra, khó mà tránh khỏi.

...









 (còn tiếp)




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét