Thứ Tư, 12 tháng 1, 2011

Tương phùng

Trích đoạn tiểu thuyết "Người Yêu Truyền Kiếp"

 
Tương phùng




Mùa đông đến, bao trùm lên khắp núi rừng một màn sương mù lạnh giá, ảm đạm. Hình như cảnh buồn rồi người cũng buồn theo, hay cũng có thể là người buồn thì cảnh cũng lây buồn.

Đinh Gia Phong đang một mình đứng luyện công trong gió lạnh, trong đầu y trống rỗng với một nỗi buồn miên man, như là đã mang nỗi buồn này từ muôn kiếp.



Hôm nay, mọi người trong sơn trang đã xuống núi đi công vụ. Gia Phong ở lại vì y cảm thấy trong người không được thoải mái cho lắm. Bỗng dưng, y chợt nghĩ đến Hoa Ngọc Lam, rồi chợt mĩm cười. Y cũng không hiểu sao mỗi lần nghĩ đến Ngọc Lam là y lại cảm thấy vui vui trong lòng. Mặc dù y tự biết y là người đã lập gia thất, không thể nào tiến xa hơn là tình huynh muội với Ngọc Lam được. Nhưng thỉnh thoảng trong những giây phút nào đó, y không thể kiềm chế được ý nghĩ của chính mình. Y thật sự muốn được gần gũi Ngọc Lam. Hình ảnh của Ngọc Lam lúc nào cũng hiện ra trong tâm trí của y như là một công chúa, một nàng tiên dịu dàng và xinh đẹp. Gia Phong nhớ từng ánh mắt, nụ cười, nhớ giọng nói, nhớ từng cử chỉ của Ngọc Lam.

Gia Phong mãi mê suy nghĩ về Ngọc Lam mà múa đao loạn xạ, mém chút là tự đả thương cánh tay của mình. May là anh kịp thời buông đao xuống, khiến mũi đao va vào mấy khóm hoa đỗ uyên gần chỗ y đang đứng làm cho hoa nghiêng ngã, rơi rụng.

- Sư huynh đang nghĩ suy điều gì, mà tâm không an, luyện đao kiểu này thì có nguy cơ bị tẩu hỏa nhập ma đấy. Lần sau phải cẩn thận nghe! Huynh xem này, làm cho mấy bụi hoa đổ hết rồi.

Không biết Ngọc Lam đã đến từ lúc nào, cô vừa nói vừa đi tới chỗ mấy bụi hoa đỗ uyên, chỉnh chu từng cây hoa.

- Huynh còn đứng đó nữa sao, mau giúp muội chăm sóc hoa đi chứ!
- À, ờ...

 Gia Phong cũng ngồi xuống bên cạnh Ngọc Lam, dùng tay vuốt vuốt mấy cánh hoa, rồi vô tình tay y chạm vào tay Ngọc Lam. Trong khoảnh khắc ấy, y cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả thành lời,  rồi tay phải của y nắm lấy tay Ngọc Lam, tay trái thì xoa xoa bàn tay của nàng. Ngọc Lam e thẹn đến đỏ cả mặt, nhưng cô cũng chưa vội rút tay ra, vì trong cô cũng có cảm giác ấm áp và khó hiểu khi tay trong tay Gia Phong.

Hai người ngẩng mặt lên nhìn nhau. Mặt đối mặt. Mắt nhìn mắt. Ngượng ngùng và bối rối. Một cảm giác lạ kỳ, một cảm giác như là gặp được người quen đã xa cách từ lâu, lâu lắm rồi.



(còn tiếp)




 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét