Thứ Tư, 19 tháng 1, 2011

Cách biệt

Trích đoạn tiểu thuyết "Người Yêu Truyền Kiếp"

Cách biệt




Ngọc  Lam một mình đứng bên dòng suối. Suối chảy róc rách. Lá rơi lác đác. Nước cuốn lá trôi. Những chiếc lá lênh đênh không biết sẽ trôi về nơi đâu, bỏ mặc dòng nước. Ngọc Lam đứng đó rất lâu, nhìn vào hư vô, nhìn vào mông lung. Khung cảnh trước mặt cô như càng lúc càng nhạt nhòa, mờ ảo. Ngọc Lam cảm thấy mệt mỏi lắm, buồn chán lắm. Không biết lý do từ đâu. Chắc là nỗi buồn của cô xưa nay vẫn thường trổi lên như thế. Không cần lý do. Chỉ biết là một cảm giác buồn vây kín. Buồn mênh mang…


Con người thật lạ. Hình như mỗi lúc buồn là lại nhớ. Nhớ về dĩ vãng. Nhớ xa xăm. Nhớ ai đó. Nỗi nhớ ngập lòng. Mặc dù đã bao lần cố gắng kìm nén, nhưng Ngọc Lam không sao xua đuổi hình bóng Gia Phong ra khỏi tâm trí của mình. Cô ngồi xuống một phiến đá ven dòng, tay ve vẩy nước. Sóng lăn tăn, sóng khơi thêm nỗi nhớ một người xa vắng. Sóng nước hay là sóng lòng đang dâng!?


 Không gian xung quanh con suối rất đẹp, vì thời điểm này tiết trời đang vào xuân. Những cành đào e ấp nụ, những ngọn cỏ xanh rì rào. Những khóm hoa dại cũng trổi mình khoe sắc thắm. Cảnh vật đẹp nhưng đượm buồn cũng như nét mặt của Ngọc Lam, như ánh mắt của Ngọc Lam, buồn mà vẫn đẹp.






Lẽ ra thời gian này là lúc Ngọc Lam và Gia Phong được cùng nhau du xuân, phiêu du khắp giang hồ. Nhưng chuyện đời  đâu mấy khi như ý muốn. Tình yêu nào mà chẳng trắc trở, gian truân? Sắp đến thời khắc chuyển giao của hai năm, cũng là lúc Ngọc Lam phải rời khỏi Đạo Viên sơn trang để trở về quê nhà đón Tết cùng song thân, họ hàng thân quyến. Sau cái Tết năm nay, không biết Ngọc Lam có còn trở lại sơn trang nữa không. Cô thật sự thấy bất an, có linh cảm là sau chuyến hạ sơn này, cô sẽ không quay lại nữa. 




Đường xuống núi rất quen thuộc, hôm nay bỗng trở nên lạ lẫm với Ngọc Lam. Sao mà đi mãi vẫn chưa xuống được  chân đồi. Là đường xa hay là chân người ngập ngừng chẳng dám bước? Ngọc Lam một tay cầm kiếm, tay nải trên vai chầm chậm tiến về phía sườn đồi. Thỉnh thoảng cô ngoảnh đầu lại nhìn về hướng sơn trang mà nghe cay cay khóe mắt. Chỉ mấy dặm đường nữa thôi, là cô đã thật sự rời khỏi địa phận của Đạo Viên sơn trang và sẽ xa rời Gia Phong. Lần này, ít thì cũng phải xa nhau mấy tuần trăng, nhiều thì cũng có khả năng là cách biệt vô thời hạn.


(còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét